tổng tài anh sai rồi

Truyện Anh sai rồi với tổng số 13969 truyện liên quan. Kho truyện Anh sai rồi tổng hợp hay nhất - Page 1. TruyenFullVn.Net. HOME; THỂ LOẠI. Sau 2 năm điên cuồng tìm kiếm, gặp được cậu, anh nói: - Bảo bối, anh sai rồi em mau trở về. Anh ta luôn coi Niếp Trác Na chính là ân nhân, anh ta luôn nghe lời cô ta để cô ta sai khiến. Rất nhiều lần, anh ta còn làm tổn thương Niếp Hy. Từ khi bước chân vào căn biệt thự này, cũng chỉ có Niếp Hy tốt với anh ta, đến tính mạng, cô cũng không cần, vì anh ta mà bảo vệ. Truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi - Chương 28 với tiêu đề 'tra khảo' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Cô không nghĩ rằng đằng sau lớp vỏ bọc là một vị tổng tài kia lại là một người đàn ông mạnh mẽ không sợ súng đạn như vậy Phải, anh sai rồi, anh không muốn cô phải chịu bất kì sự tổn thương nào nữa."Đủ, cái gì là đủ? Hành hạ bản thân sao, không có, tôi đang hành hạ chính bản thân anh đó. Tải thêm tài liệu liên quan đến bài viết Tổng tài ngược thê, phu nhân trở lại bảo th Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) - Chương 756. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; Truyện Teen Hay; Ngôn Tình Hay; Ngôn Tình Sắc; Site De Rencontre Pour Celibataire Totalement Gratuit. 6 tháng sau...Sơn Trang Hắc ưng bang vẫn luôn mang vẻ trầm tĩnh bí ẩn vệ sỹ luôn được bố trí phòng bị hết sức nghiêm nghặt để tránh những kẻ lợi dụng cơ hội đột nhập, đặc biệt là nhà báo và phóng viên, hai bên hông lối vào cửa chính đỗ mấy chục chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, chứng tỏ cho thấy ngày hôm nay sẽ diễn ra cuộc họp vô cùng quan trọng, Lão Đại sẽ tự mình xử lí công ghế chủ phòng họp Hàn Nguyên Phong Ngồi vắt chân ưu nhã, một tay để trên đùi gõ gõ một động tác vô cùng quen thuộc, tay còn lại chống lên thành ghế đỡ lấy phần trán của mình, cả người đều tỏa ra hàn bằng lạnh lẽo, chết tháng này anh đã tự mình đi càn quyét tất cả những bang phái hội nhóm được lập lên với mưu đồ xấu xa, bọn chúng chuyên bóc lột của những người lao động nghèo,bóc lột sức lao động của những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, những nhà hàng khách sạn trá hình chuyên dùng để mua bán phụ nữ và vận chuyển chất cấm, và bao gồm mấy đập đoàn chuyên rửa tiền cho những kẻ buôn chất cấm và vũ khí, để trả lại bình yên cho thành phố nay anh tới đây vì muốn tự mình xử lí mấy kẻ cặn bã dám bày mưu tính kế phản bội anh, anh lười biếng liếc nhìn tất cả mọi người giọng nhàn nhạt cất lên nhưng trong đó là cả sự rét buốt tận xương tủy_ Đưa người lên!_ Dạ lão vệ sỹ cung kính vang lên đầy mạnh mẽ dứt khoát. Chưa đầy 5 phút sau vệ sỹ dẫn theo ba người đều bị trói tay bịt miệng đi Lão Đại người tới rồi ạ!_ uhm!Gương mặt đẹp như điêu khắc không hề thay đổi tư thế chỉ là ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, con ngươi u ám khẽ chuyển động nhẹ, vệ sỹ hiểu ý gỡ bịt miệng của ba người đang quỳ dưới đất một cách vô cùng hèn mọn kia, được tháo băng dính bọn chúng như tìm được sự sống không ngừng thở dốc, người phụ nữ vội vàng lết tới gần chân của Hàn Nguyên Phong nhưng bị vệ sỹ ngăn lại giọng cô ta vô cùng kệch cỡm_ Nguyên Phong, bọn họ dám bắt nhốt hành hạ em, anh cứu em với, đuổi việc hết bọn ngu dốt này đi anh, không nhận ra cả mở chủ Hàn Gia tương rồi với bộ dang nhếch nhác của mình cô ta quay sang quát mấy người vệ sỹ_ Bọn mày mù hết à, tránh ra, tao là vợ tương lai của anh Nguyên Phong, tụi mày muốn chết đúng không?Giọng nói lạnh băng âm u của anh cất lên_ Ừ đúng là đáng chết!Mạc Vân Kiều nghe vậy nghĩ anh đang mắng vệ sỹ của mình, liền vui mừng phấn khích_ Đúng... Đúng thế, anh mau đuổi việc bọn họ đi rồi cô ta chật vật muốn đứng dậy, nhưng nghe giọng nói lạnh lùng cùng hàn ý tỏa ra từ anh liền bất động tại chỗ_ Là cô đáng Vân Kiều sững sờ,bộ dạng của cô ta lúc này vô cùng nhếch nhác, khác hẳn vẻ lộng lẫy thường ngày, hiện tại đã không còn là đóa bạch liên hoa lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng,thuần khiết, giọng nói không còn vẻ ngọt ngào mềm mại như nước vào đó một người đàn bà ích kỉ, sân si đầy mưu mô và tham vọng, giọng nói đã chỉ còn mang phong thái kẻ đầu đường xó chợ, mắc bệnh công chúa nên ko xem ai ra gì bày mưu tính kế tỉ mỉ chỉ để hại người khác,thì ra không có bông tuyết nào là trong sạch cả, nhìn vẻ bề ngoài màu trắng rất sạch sẽ nhưng thực chất bên trong toàn bụi bẩn và rác bình thản đứng dậy thần thái cao lãnh bất kì ai cũng không chạm tới nổi, nhìn từ trên cao xuống ba con người hèn mạt đang co rúm lại vì sợ hãi, nhận găng tay từ Đại Hưng đeo vào anh từ từ đi tới chỗ Mạc Vân Kiều cúi xuống đưa tay bóp cằm cô Vân Kiều thấy anh đi tới liền mừng rỡ muốn đưa tay chạm vào anh nhưng chưa chạm tới được đã bị hai vệ sỹ hai bên giữ chặt tay khiến cô ta không nhúc nhích được,hiện tại lại bị Hàn Nguyên Phong bóp lấy cằm lực tay tuy không nặng nhưng khiến cô ta mặt tái nhợt chỉ phát ra được tiếng ú ớ không rõ Phong cất giọng lạnh lẽo_ Nói! sự thật năm Vân kiều sợ hãi cất giọng run rẩy khi cằm được anh nới lỏng hơn_ Nguyên Phong tin em, tất cả là do An Nhiên cô ta tính kế hãm hại em, cô ta cho người hãm hiếp em, hãy tin gương mặt của người phụ nữ xảo trá này, anh chợt thấy buồn nôn, giờ thì anh cũng đã hiểu vì sao anh luôn bài xích cô ta, ở cô ta toát lên vẻ tham vọng, sự tham lam làm lu mờ lí trí, tới bây giờ vẫn còn muốn lừa dối anh vẫn muốn vấy đống bùn nhơ nhuốc lên người An Nhiên,thì ra từ đầu tới cuối anh đã tin nhầm thương trường anh chưa một lần thất bại, ai cũng nói anh có mắt nhìn người nhưng kết cục anh vẫn bị Mạc Vân Kiều lừa hết lần này tới lần khác, thậm chí muốn anh nuôi con của kẻ người tỏa ra hàn ý rét lạnh, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo chiếu tia nhìn chết Cô rất giỏi!RắcSau tiếng kêu của từng mảnh xương vỡ vụn là tiếng thét chói tai của Mạc Vân Kiều phần cằm bị gãy xương toàn bộ, khuôn mặt biến dạng tái nhợt không còn giọt máu, nước mắt của cô ta sắp trượt qua ngón tay anh,kinh tưởm anh rút tay khỏi cô ta đứng dậy rút găng tay khỏi tay mình trực tiếp ném xuống đất,nhận khăn sạch từ Đại Hưng cẩn thận lau lại bàn tay thon dài đẹp đẽ như sợ đi găng vẫn không tránh nổi sự bẩn thỉu của cô ta, xong xuôi anh ném lên mặt Mạc Vân kiều khiến cô ta càng thêm đau đớn anh cất giọng lạnh lẽo_ Quân Dịch hãy cho cô ta xem năm ấy cô ta đã làm những gì! An Nhiên hôn mê ba ngày lền không tỉnh, cứ mê man như thế miệng luôn lẩm bẩm kêu đau, lần này Hàn Nguyên Phong không gọi bác sỹ tới mà gọi cho Nhất Thiên anh mới đi công tác từ nước ngoài trở khi khám tổng quát cho cô Nhất Thiên chạy tới gần Nguyên Phong hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ trên chiếc giường gương mặt xinh đẹp giờ đỏ bừng bờ môi mấp máy như có như không, Nhất Thiên lên tiếng_ Nguyên Phong! thể trạng cô ấy rất yếu không được thêm được bất kì một sự dày vò nào nữa nếu không...Nguyên Phong cắt ngang_ Bắt buộc phải Do cơ thể suy nhược kèm theo ý thức sống của cô ấy không còn nên đây là tâm bệnh là không muốn bao giờ tỉnh dậy nữa..._ Không còn cách nào nữa sao?_ còn!Nguyên Phong gấp gáp_ Nói!Nhất Thiên nhìn thấy hết biểu cảm của Nguyên Phong anh lắc đầu nhẹ giọng_ Lấy tâm bệnh trị tâm bệnh, một là điều mà cô ấy yêu nhất hai là điều mà cô ấy ghét Phong trầm ngâm từ ngày đầu gả vào Hàn Gia, Anh chỉ biết An Nhiên rất yêu anh không từ thủ đoạn để kết hôn với anh, còn cô ghét gì nhất anh cũng chưa từng quan tâm, nhưng có một lần anh lấy trại trẻ mồ côi ở thành phố B ra uy hiếp cô ép cô anh đã mang được cô trở về,liệu lần này anh làm như vậy cô có vì bọn trẻ mà lấy lại tinh thần để tỉnh lại hay không???Nhất Thiên nhìn cô nằm trên giường bất giác trái tim nhói đau, cô gái đáng thương, em đã chịu quá nhiều đau khổ, anh trách bạn mình không biết trân trọng cô, giờ nhìn cô mỏng manh nằm đó không còn như con thỏ nhỏ chạy nhảy vui cười nữa ai nhìn vào cũng nhói lòng, anh quay qua Nguyên Phong_ Cánh tay cô ấy đã bị phế e là cả đời này không thể vận động được như bình thường nữa, có thể nhìn bề ngoài không ai phát hiện ra nhưng cô ấy sẽ không thể cầm bất kì một vật nặng Thiên dừng lại để lắng nghe thái độ của Nguyên Phong nhưng thấy anh vẫn trằm mặc đứng đó đành lên tiếng tiếp_ Nguyên Phong hãy dừng lại trước khi quá muộn, đừng để đánh mất rồi lại phải cả đời sống trong hối rồi Nhất Thiên rời đi để lại Nguyên Phong đứng đó, anh từ từ đi tới bên giường ngồi xuống cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, sao tay cô lại lạnh như thế, không có chút hơi ấm nào cả. Cảm xúc trong anh sáo trộn, anh phải tìm mọi cách để cô tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp giờ nằm đó, không có ý muốn tỉnh lại,cô muốn cứ thế mà rời đi_" Em hận tôi như vậy sao? thà chọn cái chết cũng không muốn bên cạnh tôi" _..._" Tại sao khi tôi dần dần tiếp nhận em thì em lại phản bội "_..._ " Tại sao lại chọn cách phản bội, "Đối với anh hành động phản bội là giới hạn của anh, mấy năm liền trong Ưng Bang anh đã triệt đường sống của biết bao nhiêu kẻ phản bội anh, có kẻ chết, có kẻ nhà tan cửa nát vì dám bán đứng tới lượt cô khi anh chọn tin tưởng thì cô lại lừa dối anh, anh mắt âm trầm rét lạnh của anh nhìn khuôn mặt cô như tiếc là không thể dùng tay bóp nát nó, gương mặt đơn thuần nhưng lòng dạ rẻ mạt, cô không được phép chết phải sống phải chuộc lại tất cả những việc xấu xa mà cô đã nhẹ nhàng cúi xuống sát tai cô nhẹ giọng nói " An Nhiên cô mau tỉnh dậy cho tôi nếu không tôi sẽ cho người san băng cô nhi viện ở thành phố B của Dì Hạ."_ Cô không được phép chết nếu cô dám chết thì mấy chục đứa trẻ ở cô nhi viện sẽ bị đuổi ra đường làm ăn vừa thì thầm vừa nhìn chăm chú biểu cảm của cô, đôi lông mày đang thả lỏng chợt nhăn lại đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàng lông mi rung nhẹ, anh biết mình đã chạm đúng điểm yếu của cô lại tiếp tục thì thầm_ Lệ Vũ bạn của cô đang có một tương lai rất đẹp, cô có muốn phá hủy nó không tôi giúp cô một Nhiên đang trong giấc mộng mơ hồ của quá khứ, chợt nghe có tiếng của người nào đó như ma quỷ muốn phá hủy tất cả người thân của cô, muốn đuổi mấy em nhỏ của cô ra đường mi tâm cô nhíu chặt lại, ngực rất đau đau tới mức không thở nổi, cô cố gắng mở mắt xem đó là ai mà không nổi, hình ảnh mơ hồ xa xôi, tiếng của người đó rất quen thuộc xen lẫn tiếng trầm ấm của anh trai nhỏ năm nào cố gắng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, bật khóc nức nở tiếng khóc của cô như đau xé lòng kèm tiếng nỉ non rất khẽ_ Anh ơi! em là An Nhiên,_ Anh thất hứa rồi, bảo em chờ mà lại không Anh ơi anh nhận nhầm người rồi đó không phải là Anh ơi em muốn được ăn kẹo bông gòn_ Anh ơi...!!!Nguyên Phong nhìn biểu cảm của cô lúc này anh biết mình đã làm được,đã kéo cô từ tay thần chết trở về,cố gắng để tai mình gần miệng cô nghe tiếng nỉ non của cô nhưng không nghe rõ ràng được. Chỉ nghe được từ miệng cô hai chữ " Anh Ơi " mà hắn ta là ai anh cũng không biết. Nghe anh nói vậy An Nhiên như chết lặng trái tim nhỏ bé đau đớn,anh đang uy hiếp cô để bắt cô quay về, anh biết nơi này rất quan trọng trong lòng cô,cô không đành lòng để bọn trẻ chịu rất lâu rồi nơi này như là nhà của cô, nó rất quan trọng vậy mà người đàn ông này dùng nó để ép buộc cô,cô lên làm thế nào đây?Cô biết anh nói được là sẽ làm được,anh chưa bao giờ nói lại lần thứ 2,mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nước mắt không rơi xuống được nữa cô cố kìm nén nuốt hết vào trong,không thể để mình nhìn thật thê thảm trước mắt anh cô cất giọng yếu ớt_ Anh uy hiếp tôi? anh đừng có quá đáng nếu không tôi sẽ hận trẻ không có tội chúng đáng được yêu thương,anh đừng có đụng vào bọn Phong cười nụ cười nửa miệng,trong ánh mắt của anh không hề có ánh cười tất cả đều là giận giữ_ Nếu cô không tin thì có thể không cần trở về,bọn trẻ có cuộc sống như thế nào là do cô quyết định. Cho dù tôi làm gì thì cô không có quyền hận tôi bởi người đáng hận là cô,cô mang tâm địa độc ác bày mưu giết em gái mình vậy ai mới là người đáng hận đây hả?Trái tim An Nhiên vỡ vụn đau đớn như hàng trăm mảnh thủy tinh cứa vào đau không thở nổi,máu chảy thành dòng trong lòng cô,cô lên buông bỏ đoạn tình cảm này mới phải cô đã đau thấu tâm can,đau triệt để rồi. Người anh nhỏ ấm áp năm nào không còn nữa thay vào đó anh là Quỷ Vương đến từ địa ngục. Cô gần như mất hết sức lực khi anh hất bàn tay của cô ra cũng là lúc cả người cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo đầu gối bị trầy một mảnh máu bắt đầu tứa ra đau cố gắng ngước đầu lên nhìn anh cất giọng mệt mỏi lãnh đạm_ Tôi phải làm như thế nào anh mới tin là không phải do tôi làm!Nguyên Phong lạnh lùng bóp nát trái tim cô_Tin cô? trừ khi cô chết để chuộc tội với cô ấy tôi sẽ tin An Nhiên đã chết cô lạnh nhạt_ Được,vậy tôi theo anh trở về anh tuyệt đối không được làm gì với cô nhi không cả đời này tôi không tha thứ cho hiểu sao khi cô nói đồng ý theo anh về,thì trong lòng anh lại thấy trống rỗng như đánh mất đi thứ gì rất quý giá nhưng anh không kịp hiểu lòng mình thực sự muốn gì? anh chỉ bá đạo muốn cô ở cạnh mình,muốn cô là của mình không cho phép người đàn ông khác mơ tưởng tới,anh nhẹ giọng_ Được rất tốt!Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài,còn An Nhiên thì cố gắng đứng dậy đi theo anh,cô về phòng lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài tạm biệt mọi người,Mẹ Hạ lo lắng lên tiếng_ An Nhiên con có sao không hay là không cần trở về.?An Nhiên cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhất để bà không lo lắng_ Mẹ yên tâm con không sao đâu Nhưng..._ Con không sao,con về rồi con sẽ quay lại thăm mọi người sớm thôi Hạ như là người mẹ thứ 2 của cô vậy bà rất tốt hiền từ và cũng thương yêu cô như con ruột,Bà có điều muốn nói thêm nhưng lại không dám nói ra bà biết chuyện vợ chồng phải tự hai người giải quyết không ai có thể giúp được và một điều bà nhìn thấy tình yêu trong mắt của Hàn Nguyên Phong dành cho An Nhiên lên bà lại đành chọn cách im Nhiên chào tạm biệt mọi người rồi dặn dò rất kĩ lưỡng mới quay người ra xe,khi cô ra tới xe một bàn tay nhỏ nắm tay cô Nhiên cúi xuống nhìn cái dáng nhỏ nhỏ dưới đất cô mỉm cười ngồi xuống cho bằng với bé cất giọng dịu dàng_ Tiểu Hi em phải ngoan,nghe lời Mẹ Hạ và các anh chị ở đây,chị về rồi chị sẽ quay trở lại,nên em nhất định phải ngoan chị cũng sẽ rất nhớ em,lần sau chị quay lại sẽ mua quà cho em được Hi gật cái đầu nhỏ nhưng con bé nghểnh cái đầu nho nhỏ nhìn vào trong xe chỗ Nguyên Phong đang ngồi, vẫn cầm tay cô rất chặt, nó thấy anh xấu xa kia bắt nạt cô lên rất lo lắng cho cô. An Nhiên mỉm cười nhẹ,cô cảm động tình cảm Tiểu Hi dành cho cô cô cố gắng ko cho nước mắt chảy ra ngoài tươi cười nói_ Chị không sao,anh sẽ không bắt nạt chị bởi vì chị là vợ của anh ấy em yên tâm đi bé không yên lòng nhưng vẫn gật đầu rồi nhìn lén cái anh có ánh mắt đáng sợ ở trong xe kia,nó được Mẹ Hạ đi tới cầm tay nó kêu nó tạm biệt An Nhiên bằng khẩu ngữ rồi hai cái bóng một lớn một nhỏ nhìn chiếc xe sang trọng rời đi cho tới khi khuất bóng mới từ từ đi vào trong cô nhi Nhiên ngồi ở ghế lái phụ,không nói câu gì chỉ lạnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ,Còn Nguyên Phong thì chăm chú lái xe,chợt có tiếng chuông di động vang lên là của An Nhiên cô lấy điện thoại ra trực tiếp nghe điện thoại_ Alo!_ Là tôi dạo này cô khoẻ không? xin lỗi do nào này tôi hơi bận lên giờ mới gọi cho cô được. Thiên Tuấn Hạo cất giọng vui vẻ_ Ah không sao không có gì quan trọng mà anh có khoẻ không?_ Ừ tôi rất khoẻ,khi nào tôi về nước tôi sẽ mời cô đi ăn Như vậy có phiền không?_ Có gì mà phiền đó là niềm vui của một người bạn như Vậy được,hen gặp lại....An Nhiên cúp máy,cô cảm nhận được không khí trong xe giảm như có ánh mắt nhìn mình như muốn giết người cô quay qua nhìn thấy Nguyên Phong đang nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm lạnh lẽo,mặt anh thâm trầm nhìn rất đáng sợ,cô lo lắng lùi sát người vào cửa xe bị anh phanh gấp cháy xém một mảng đường mà trán An Nhiên cộc vào cửa kính xe u lên một cục,anh tiến tới gần cô cất giọng lạnh băng như Quỷ Vương đòi Là ai?An Nhiên vừa lấy tay xoa xoa chỗ trán bị xưng vừa lạnh nhạt trả lời_ Một người Thiên Tuấn Hạo?_ Là ai đâu cần anh quản chứ?_ Không quản? trên danh nghĩa cô đang là vợ tôi,vậy mà dám hiên ngang gọi điện cho đàn ông trước mặt tôi?An Nhiên không chịu thua_ Đó là bạn tôi anh tin cũng được không tin cũng Phong tức giận cực độ anh giơ tay đấm trên cửa kính xe thật mạnh khiến An Nhiên hoảng sợ,rất may là kính chống đạn lên không có vỡ bắn kính ra làm cô bị thương anh quát lên_ Cô muốn chết đúng không?An Nhiên nhìn anh đầy căm phẫn,con người ngang ngược hở tí là quy chụp tội lỗi cho người khác_ Đúng vậy!_ Được! tôi sẽ cho cô toại lời anh trở về vị trí lái xe khởi động xe rồi mất khống chế lái xe đi như bay trên đường với tốc độ 200km/h,An Nhiên sắc mặt tái lại sợ hãi nhìn sang anh hét lên_ Anh! mau đi chậm lại sẽ rất nguy hiểm.!Giọng anh mất bình tĩnh cứ nghe thấy cô nói chuyện cùng tên đàn ông khác là anh như phát điên_ Không phải cô muốn chết sao tôi sẽ để cô toại nguyện,tôi sẽ chết cùng Nhiên sợ hãi bật khóc_ Anh điên rồi mau dừng xe lại,anh không thể chết phút này cô nghe anh nói vậy cô rất sợ hãi. Cuộc đời này cô yêu anh là một sai lầm nhưng chưa bao giờ cô muốn anh bị tổn thương dù là một chút xíu, thà rằng người tổn thương là cô,vậy mà bây giờ anh muốn chết cùng cô như vậy thật đáng đến thôi cô không tài nào thở nổi,nếu như cô chết cô không có gì hối tiếc cả bởi cô không có gì trên thế giới này đáng lưu luyến,mà điều lưu luyến duy nhất lại là anh lên ngàn vạn lần anh không được chết. Đi được khoảng 10km thì xe đột nhiên đứt thắng xe,lúc này Nguyên Phong nhận thức được mức độ nguy hiểm thì đã quá muộn xe lao đi rất nhanh anh không điều khiển được quay sang nhìn cô đang nước mắt đầy mặt anh biết sự kích động của mình là ngu Nhiên biết điều đó lên đã mau chóng cởi dây an toàn quay sang nhìn anh lớn giọng_ Anh muốn em chết để trả nợ cho anh và Vân Kiều,được em sẽ chết nhưng em sẽ không để anh chết theo em bởi anh là người đàn ông em yêu bằng cả sinh mạng của Phong nghe An Nhiên nói thế nhất thời kinh sợ quát lên ra lệnh cho cô_ Mau thắt dây an toàn vào! hiểu không?Nhưng cô không còn nghe anh nói gì nữa bởi chiếc xe đang trực tiếp đâm vào gốc cây cổ thụ 4 người ôm ở ven đường, rất nhanh cô nhỏm người qua nói vào tai Nguyên Phong em yêu anh,vô cùng yêu lời cô đặt một nụ hôn lên môi anh rồi lấy toàn bộ thân mình che trước người tiếng va chạm mạnh vang lên đầu chiếc xe biến dạng trong xe Nguyên Phong kịp định thần lại thì không kịp cơ thể mềm mại của cô che trở cho anh,một dòng máu đỏ nhuộm ướt áo sơ mi của anh,khuôn mặt An Nhiên tái nhợt không còn huyết sắc cô đã bất tỉnh,anh chỉ bị sây sát một chút trên mặt và chân tay không có gì đáng ngại nhưng tay của anh chạm nhẹ vào lưng cô máu đỏ ướt đẫm tay anh anh kinh hoàng,cùng sợ hãi luống cuống lay gọi cô_ An Nhiên đừng doạ tôi, em mau tỉnh lại đi,,em mau tỉnh lại được không? tôi cầu xin em!Một nỗi đau đớn lan tràn trong tim anh." ngàn vạn lần không được chết anh cầu xin em"Anh luống cuống tìm điện thoại gọi cho cấp cứu...Khi xe cấp cứu đến họ mang An Nhiên lên cáng cứu thương cô đã hôn mê. Bác sỹ không dám để cô nằm ngửa bởi có một mảnh thủy tinh lớn ghim vào lưng cô nơi rất gần tim họ sơ cứu rồi với tốc độ nhanh nhất đưa cô tới bệnh viện lớn nhất thành Phong ngồi trên xe nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô cầu người anh đều là vết thương nhưng không hề bị thương nặng mà ngược lại là cô,cô lấy cả thân mình che cho anh khiến bản thân bị thương vô cùng nặng anh hối hận rồi vì sự mất khống chế của mình mà làm hại bao giờ anh sợ mất đi cô như lúc này,nghĩ đến thôi cũng thấy toàn thân đau đớn,trái tim như bị ai bóp chặt không thở được cầm bàn tay lạnh giá của cô áp lên môi mình giọng anh nghẹn ngào_ Em Phải tỉnh dậy không được bỏ lại tôi hiểu không?Đến bệnh viện xuống khỏi xe cấp cứu Nguyên Phong nhìn thấy Hạ Nhất Thiên và các bác sỹ giỏi nhất đã chờ hai người trước cửa họ đón lấy băng ca cấp cứu của An Nhiên họ cúi đầu chào Nguyên Phong,giọng Nguyên Phong cất lên đầy quyền uy_ Bằng mọi giá cứu sống cô ấy nếu không ngày mai tôi sẽ san bằng bệnh viện cả đồng loạt gật đầu thật nhanh rồi đưa cô tới phòng cấp cứu,Nguyên Phong đi theo tới cửa do không được vào lên anh đành chờ ở ngoài tựa lưng vào tường anh bất lực đứng đó như nhớ ra chuyện gì anh gọi cho Từ Gia Luân,chưa đầy 5 giây bên kia cất giọng_ Alo,anh họ à? có việc gì sao ạ?Giọng Nguyên Phong run run_ Em có quen giáo sư Jack đúng không? em có thể gọi ông ấy qua bệnh viện Vimec bây giờ được không?Gia Luân lo lắng_ Anh bị sao vậy? bị thương nặng sao?_ Không phải anh mà là An Nhiên,em hay liên lạc với bác sỹ Jack luôn Vâng em sẽ liên lạc ngay bây giờ anh đừng lo lắng em sẽ qua đó ngay bây Nguyên Phong cúp máy cũng là lúc cửa phòng bật mở một cô ý tá xuất hiện trước mặt anh hỏi_ Thưa Hàn tổng vợ của ông rất nguy kịch do mất máu quá nhiều vết thương lại sát gần tim,tim đã ngừng đập một lần vừa được kích tim trở lại mà kho máu của bệnh viện không còn nhóm máu AB của cô ấy ngài có thể gọi mọi người tới xét nghiệm để truyền máu cho cô ấy gấp được không?Nguyên Phong không hề do dự_ Không cần gọi ai cả tôi có nhóm máu ABY tá gật đầu_ Vậy thì tốt quá mời anh đi theo Nguyên Phong ra khỏi phòng cấp cứu thì nhìn thấy Ba Mẹ,cùng Gia Luân và Quân Dịch Anh mệt mỏi nhìn Gia Luân khó hiểu,Gia Luân hiểu ý vội giải thích_ Lúc anh gọi điện thoại mọi người ở cạnh em,giáo sư Jack vào phòng cấp cứu rồi anh yên tâm Phong không trả lời mà dựa lưng vào tường,bà Nhã Lam nãy giờ nhìn thấy anh cũng hoảng sợ cả người anh đầy máu bà tiến lên nắm tay anh cất giọng sợ hãi_ Nguyên Phong chuyện gì đã sẩy ra sao hai đứa bị thương vậy hả? An Nhiên con bé sao rồi con?Bà gấp tới mức bật khóc,Nguyên Phong nhìn bà như thế anh thấy rất đau lòng anh lên tiếng yếu ớt_ Mẹ con xin lỗi,là con sai con đã mất khống chế lái xe vượt quá tốc độ khiến sảy ra tai nạn mà An Nhiên trong lúc nguy hiểm đã lấy toàn bộ thân mình che trở cho con,con không sao nhưng cô ấy bị thủy tinh ghim vào sát tim...Nói tới đây anh không nói được lên lời nữa tại anh tất cả là tại Nhã Lam mở lớn mắt nhìn anh đầy tức giận giơ tay tát lên mặt anh,đây là lần đầu tiên bà giơ tay đánh con mình nhưng bà rất giận,giận đứa con cứng đầu này vì thù hận mà trút giận lên An Nhiên,ai khuyên bảo cũng đều vô ích,bây giờ thì sao An Nhiên lại hành động giống hệt Quỳnh Chi mẹ của con bé năm đó đã không tiếc sinh mạng cứu hai mẹ con nghẹn ngào khóc thành tiếng_ Rồi sau này con sẽ hối nói xong thở dốc,Từ Gia Luân thấy bà như vậy bèn lại dìu bà tời ghế ngồi chờ nhẹ giọng an ủi_Bác à! chị dâu mạng lớn sẽ không sao đâu ngồi nghỉ đi kẻo huyết áp lại tăng run run nhẹ gật đầu mắt không dời cửa phòng cấp cứu cả người dựa vào ông Đình Phong bên cạnh ông vỗ nhẹ lưng bà trấn Dịch nhìn thấy sắc mặt Nguyên Phong tái nhợt với trên người cũng có nhiều vết thương anh tiến tới lên tiếng_ Nguyên Phong cũng lên đi xử lí vết thương đi,trên người cậu cũng có rất nhiều vết Không cần đâu! mình muốn chờ cô ấy ra khỏi phòng cấp Đừng cứng đầu nữa,mau đi xử lí vết thương với thay bộ đồ khác đi,cậu không muốn khi tỉnh dậy An Nhiên nhìn bộ dạng của cậu như thế này lại ngất đi đấy chứ?Nhưng Nguyên Phong không hề nghe lời của Quân Dịch cứ tiếp tục chờ sau cửa phòng cấp cứu bật mở các bác sỹ mệt mỏi đi ra,Nhất Thiên tháo khẩu trang xuống nhìn tất cả mọi người nhất là Nguyên Phong lảo đảo đứng trước mặt Nhất Thiên run giọng hỏi_ Cô ấy sao rồi?Nhất Thiên nhìn anh như thế thấy đau lòng,anh nhẹ giọng trả lời_ Ca phẫu thuật thành công đã cướp được người từ chỗ Diêm Vương trở xong tất cả mọi người đều chút bỏ được nỗi sợ hãi,đặc biệt là Nguyên Phong anh quỳ gối xuống sàn cả người vô lực ngã xuống và ngất đi mọi người sợ hãi dìu anh vào phòng bệnh vừa đi họ vừa nghe thấy tiếng cô y tá lẩm bẩm_ Người gì mà cứng đầu đòi rút 1000cc máu cho cô ấy,cũng may sức khoẻ tốt chứ không là ngất luôn khi đang lấy máu rồi,thật khó hiểu??? Bạn đang đọc truyện Tổng Tài! Anh Sai Rồi của tác giả Shu Yang. Ngay trong đêm tân hôn, anh động thủ với Mạc An Nhiên, anh muốn giết cô, đôi tay như gọng sắt siết lấy cổ cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, còn khinh bỉ nói với cô- Tôi hận cô, cô cho rằng mình là thứ gì? Là thứ rác rưởi mà thôi. Cô muốn điều này chứ gì? Được, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!!Anh mắt lạnh băng tàn nhẫn đó như xoáy vào lòng cô khiến tim cô đau đớn không sao thở được, ngước đôi mắt to tròn ngập tràn nước mắt cô đau đớn nói- Nguyên Phong, hãy tin em em không hề làm chuyện tàn nhẫn đó!Hàn Nguyên Phong cười nụ cười đầy sự châm chọc, ánh mắt chim ưng thâm thúy nhìn cô giọng nói âm lãnh cất lên- Tin cô? Trừ khi cô chết để chuộc tội với cô yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài hay Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh. Trở về từ Sơn Trang,Hàn Nguyên Phong lặng lẽ lên lầu đi tới phòng của An Nhiên, cánh cửa phòng mở ra mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đổi, anh đặt mình lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối lưu hương thơm nhè nhẹ của cô, lúc này trái tim vốn sắt đá cũng buông lỏng, mỗi một nhịp thở đều đau thấu tâm can, Đôi mắt đẹp băng lãnh ngày thường giờ là từng giọt nước mắt rơi xuống ướt tháng nay anh đều tìm kiếm cô khắp nơi, lật tung mọi tất đất ngọn cỏ nhưng đều không có chút dấu vết nào, cô như làn sương mỏng tan biến vô hình, khiến anh không thể nào tìm thấy được, mấy tháng đều không ngủ nổi mấy canh giờ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh cô rơi nước mắt đau khổ cầu xin anh buông tha cho hận bản thân đã mù quáng tin lầm người để người mình thật lòng yêu thương rời đi không cách nào tìm lại tháng trước khi tìm thấy sự thật anh đã ngồi trong thư phòng xem đi xem lại đoạn video không ăn không ngủ, nhìn thấy cô một mình phải kiên cường chống lại một lũ lưu manh tim anh như bị ai bóp chặt lại đau đớn, anh tự trách bản thân mình rất ấy khi trở về từ Mỹ, việc đầu tiên anh tới Mạc Gia là để tìm em gái nhỏ có đôi mắt to trong veo long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã ủ ấm trái tim lạnh lẽo của anh, những năm tháng nơi xứ người chưa một giây phút nào anh quên cô, anh luôn cố gắng để khi mình có tất cả sẽ trở về, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ trọn Phong được sinh ra thuộc dõng dõi trâm anh, địa vị của anh cao quý,lại là người thừa kế duy nhất ở đời hiện tại nên luôn được dạy dỗ đạt chuẩn ưu tú, không ai chạm tới nổi, nhưng chính vì ưu tú lên trái tim luôn lạnh lùng, sắc mặt cũng theo đó mà luôn lạnh lẽo xa cách nhưng khi gặp được cô, anh mới biết thế nào là ấm anh vào Mạc Gia men theo còn đường lát đá trắng đi qua một vườn bách hợp nho nhỏ anh chợt dừng bước, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn,gương mặt xinh đẹp động lòng người đập vào mắt anh, cô gái đang cúi xuống hôn nên những cánh hoa trắng tinh khiết rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ngay lúc ấy cả vườn hoa bị lu mờ bởi nụ cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp to tròn cong cong khi cười rất đáng phút đó anh đã rung động ngay lần đầu nhìn thấy cô, một hy vọng nhỏ len vào đầu anh, liệu cô gái này có phải em gái nhỏ năm ấy? Nhìn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của cô nhưng không thấy chiếc vòng kỉ vật anh tặng để đính ước, hụt hẫng một xíu anh xoay người hướng cửa nhà chính Mạc Gia đi tới phòng khách sau khi gặp hai vị lớn tuổi của Mạc Gia thực sự anh đã gặp được em gái nhỏ, Mạc Vân Kiều e thẹn bước ra, trên cổ đang đeo vật đính ước của chút hụt hẫng khi nhìn thấy cô ta, đôi mắt này mang dáng vẻ của sự tham vọng, không hề trong sáng, thuần khiết như đôi mắt ngày nhỏ anh nhìn anh vẫn chọn Vân Kiều vì lời hứa, vẫn dịu dàng cưng chiều cô ta hết mực, chỉ là trong thâm tâm luôn nhớ tới bóng hình nhỏ bé dưới vườn hoa bách hợp, mỗi lần tới Mạc gia đều vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh cùng gương mặt tựa thiên sứ của An cũng là lí do tại sao tên ngôi biệt thự sau khi cưới của anh và cô tên" Bách Hợp " và đặc biêt trong vườn tất cả đều trồng hoa Bách Hợp bởi nó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bên cạnh vườn hoa trắng muốt tinh khiết nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh Mạc Gia không gặp được anh còn luôn cố ý đi đón Mạc Vân Kiều ở trường học, ngoài miệng vẫn cứng rắn yêu chiều cô ta nhưng ánh mắt lại không hề để trên người Vân Kiều mà đang chăm chú say mê nhìn An Nhiên đang cười vô cùng vui vẻ bên cạnh Lệ Vũ và Nhậm ý anh luôn bài xích Vân Kiều anh chưa từng chủ động ôm hôn cô ta, chỉ là một vài lần cô ta chủ động hôn môi anh, anh sau đó vẫn mạnh mẽ hất cô ta ra rồi ném cho cô ta ít tiền để cô đã không còn nhõng nhẽo khiến anh đau anh không ngờ rằng cô ta trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách chê trách lối sống của An Nhiên lúc đó không phải anh không tin An Nhiên mà ngày ngày thấy cô được Nhậm Hào quan tâm chăm sóc, mỗi lần thấy Nhậm Hào cầm li trà sữa nóng đặt vào tay An Nhiên, rồi thấy hai tay anh ta xoa xoa hai má cô ủ ấm anh bắt đầu thấy ghen tỵ, anh chợt muốn mình là người đàn ông có thể làm thế với cô ngoài anh ra ai cũng không được một ngày Mạc Vân Kiều bỏ thuốc ngủ vào li rượu của anh,do quen nhau đã lâu anh chưa hề có ý định chạm vào cô ta, Vân Kiều đưa anh lên khách sạn sáng ngày hôm sau dùng bộ dáng bạch liên hoa của mình khóc lóc muốn anh có trách nhiệm với cô ta, anh đã chấp nhận đồng ý, thật ra cho tới bây giờ qua lời khai của Đằng Khiết anh mới biết mình ngu ngốc bị cô ta gài, đêm đó anh không làm gì cô ta cả, mà người làm cô ta lại là Đằng Khiết, nghĩ tới đây cổ họng anh trào lên một cỗ kinh tởm,một màn kịch hoàn hảo tới mức không có sơ hở....Sau sự việc của Vân Kiều ai cũng nghĩ cô ta đã chết, anh ngoài mặt vẫn là muốn trả thù cho cô ta nhưng trong lòng anh biết rất rõ anh đang không cam lòng, mỗi ngày vẫn lặng lẽ tới trường từ xa ngắm nhìn An Nhiên, ngắm cô trong dáng vẻ linh động luôn vui vẻ, hoạt Nhiên không bao giờ biết điều đó cho tới một ngày, ở cổng trường đại học A, trên chiến siêu xe sang trọng đôi con ngươi sâu thẳm thâm thúy bên trong đôi mắt đẹp của Nguyên Phong nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt vẫn chỉ là nhưng cử chỉ quen thuộc mọi ngày An Nhiên sẽ vì anh ta làm thế mà đuổi đánh Nhậm Hào rồi hai cười lại cười vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay Nhậm Hào to gan lớn mật cúi xuống hôn trộm lên má cô, cô không đuổi đánh anh ta nữa mà đứng im bất này anh mới lo được lo mất, sợ cô vì Nhậm Hào mà rung động,nắm chặt vô lăng tới mức nổi gân xanh cả người anh đều toát lên vẻ rét lạnh tất cả đều là không cam lòng, thế nên khi nghe quyết định của bà Nhã Lam mẹ của anh về việc sẽ chọn cưới Mạc An Nhiên cho mình trong thâm tâm anh đã có chút ngầm đồng ý, bởi với tính cách của anh, anh sẽ không đồng ý bị ép buộc nếu như anh không vì không biết cách yêu, biết cách thể hiện sao cho đúng lòng tự cao tự đại của người sinh ra ở vạch đích không cho phép anh cúi mình vì cô, anh luôn mang cái chết của Vân Kiều ra để chút hận lên cô, mỗi lần thấy cô cùng Nhậm Hào là anh đều ghen, lòng kiêu ngạo ích kỉ đã biến anh thành một bóng ma trong tâm trí cô, để rồi không chịu khuất phục anh đã dày vò hành hạ người con gái yêu anh hơn cả sinh mạng tới mức khi cô mang thai đứa bé kết tinh giữa bọn họ cũng bị anh gián tiếp ép chết, ép cô phải buông tay không một chút lưu tình....Anh vẫn nằm bất động nhớ về quá khứ kia tất cả đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng sự mù quáng không nhận biết đó là tình yêu, sự rung động thấm dần vào xương tủy, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên gương mặt đẹp của anh có chút tiều tụy môi anh run rẩy mấp máy_ An Nhiên em đang ở đâu? có bình an không?..._ An Nhiên anh nhớ em...nhớ em... rất nhớ...._A Nhiên, em trở về bên anh được không?..._ An Nhiên anh sai rồi, anh thực sự sai rồi...._An Nhiên anh yêu em, vô cùng yêu em...._ An Nhiên, anh biết phải sống như thế nào đây, anh hối hận rồi...._ An Nhiên nếu như ngày đó anh không ngu ngốc, nhận ra mình yêu em nhiều như thế này, thì ngay từ giây phút nhìn thấy em ở vườn hoa bách hợp anh đã không hề do dự chạy tới ôm em vào lòng nguyện rằng cả đời này dùng chính mạng của mình để cưng chiều, yêu thương bảo vệ em......Nhưng trên đời này mãi mãi sẽ không bao giờ hai từ " Nếu Như "."Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ"...

tổng tài anh sai rồi