vợ cũ quay lại tổng tài biết sai

Nguồn: Sưu Tầm. Truyện Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai Cố - Full Chương truyện được trích 1 đoạn : Thiên Tuấn mỉm cười, anh đương nhiên sẽ hầu hạ An Điềm thật tốt rồi, không phải bây giờ hầu hạ tốt mà tối nay cũng sẽ hầu hạ tốt, hầu hạ để có thể Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ Chương 8: Quay lại quỹ đạo cũ « Chương Trước. Quản Lý . Đặc biệt ở tầng thứ ba, cũng là trung tâm đầu não của công ty, sẽ là nơi Lục Mạn Y làm việc sau này, có một khu vườn nhỏ được trồng trong nhà kính. Gương mặt phó tổng Hồ nở nụ cười hồ hởi, cùng cụng li với Vương tổng, một người có gương mặt phệ. "Ừ." Vương tổng nhếch mép đáp lại phó tổng Hồ, cũng có thể xem hành động ấy là một nụ cười, sau đó ánh mắt ông ta lập tức di chuyển nhìn về phía An Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai. Cuộc hôn nhân của An Điềm và Cố Thiên Tuấn diễn ra khi không có một chút tình cảm nào đến từ người chồng. Cố Thiên Tuấn từ trước tới nay chưa bao giờ yêu cô cả, trong khi đó, tình cảm của cô lại hoàn toàn dành cho anh. Và rồi Site De Rencontre Pour Celibataire Totalement Gratuit. Ngôn Tình Nguồn 2,763,550 Hoàn Thành 095959 21/06/2020 Đánh giá từ 59 lượt Vợ Cũ Quay Lại Tổng Tài Biết Sai - Hoàn thành - Vô DanhGiới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này“Cô rốt cuộc muốn gì?” Cố Thiên Tuấn nói bằng giọng say rượu đầy khó chịu, thân hình cao lớn của anh không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đẩy An Nhiên áp sát vào bức tường bằng đá hoa cương đắt tiền, hai bàn tay lực lưỡng như muốn bóp nát bờ vai gầy của sao người phụ nữ này lại cứng đầu như thế? Anh trước nay chưa từng yêu cô, từ năm đầu tiên kết hôn cho đến tận bây giờ, anh chưa từng chạm vào cô một lần nào, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao?“Em muốn anh!” An Nhiên gào lên tức tưởi, ngẩng nhìn Cố Thiên Tuấn bằng gương mặt đẫm nước mắt, “Thiên Tuấn, em muốn anh, em chỉ muốn anh thôi!”“Muốn tôi đúng không? Được, tôi cho cô! Cho đến khi cô không muốn nữa mới thôi!”Vừa dứt lời, đôi tay to lớn của Cố Thiên Tuấn nhanh như cắt vươn ra xé toạc bộ áo ngủ bằng lụa của An thể An Nhiên ngay lập tức phơi bày ra giữa bầu không khí ẩm ướt, An Nhiên điên cuồng lắc đầu gào khóc “Thiên Tuấn, sao anh lại làm thế này với em?”“Đây không phải điều cô muốn sao?” “Ưm...” An Nhiên cảm thấy cơ thể đau như bị xé ra, cô vươn tay cố đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, nhưng hoàn toàn vô ích.“Không phải cô nói là muốn tôi sao?”“Tại sao... tại sao lại làm thế này với tôi?” An Nhiên nhìn Cố Thiên Tuấn lúc này như đã thành một người xa lạ, không vùng vẫy nữa. Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã Nhiên thật sự không thể ngờ, vào đúng hôm cô tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi, người chồng kết hôn một năm lại cho cô một món quà tốt nghiệp như thế này! “Cô rốt cuộc muốn gì?” Cố Thiên Tuấn nói bằng giọng say rượu đầy khó chịu, thân hình cao lớn của anh không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đẩy An Nhiên áp sát vào bức tường bằng đá hoa cương đắt tiền, hai bàn tay lực lưỡng như muốn bóp nát bờ vai gầy của cô. Tại sao người phụ nữ này lại cứng đầu như thế? Anh trước nay chưa từng yêu cô, từ năm đầu tiên kết hôn cho đến tận bây giờ, anh chưa từng chạm vào cô một lần nào, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao?“Em muốn anh!” An Nhiên gào lên tức tưởi, ngẩng nhìn Cố Thiên Tuấn bằng gương mặt đẫm nước mắt, “Thiên Tuấn, em muốn anh, em chỉ muốn anh thôi!” “Muốn tôi đúng không?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn nhìn An Nhiên tỏa ra một sự lạnh lùng đến đáng sợ, “Được, tôi cho cô! Cho đến khi cô không muốn nữa mới thôi!” Vừa dứt lời, đôi tay to lớn của Cố Thiên Tuấn nhanh như cắt vươn ra xé toạc bộ áo ngủ bằng lụa của An thể An Nhiên ngay lập tức phơi bày ra giữa bầu không khí ẩm ướt, tấm lưng trần bị Cố Thiên Tuấn mạnh bạo áp chặt vào bức tường lạnh lẽo, An Nhiên điên cuồng lắc đầu gào khóc “Thiên Tuấn, sao anh lại làm thế này với em?” Ngày hôm sau…Tại văn phòng tổng tài công ty Lâm Thị, Lâm Kính Trạch đặt tách trà mà trong vòng mười phút đã cầm lên tám lần xuống, bàn tay cứ lóng ngóng gõ liên tục lên nay Lâm Kính Trạch không mặc phong cách nổi bật như mọi ngày nữa mà đổi sang mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, phá lệ thắt một chiếc cà vạt mà bình thường anh chỉ thắt khi bàn chuyện làm ăn những thế, Lâm Kính Trạch còn sửa cả kiểu tóc, mái tóc hơi dài của anh nay đã được cắt ngắn đi một chút, còn dùng keo vuốt lên cho thẳng thớm, một công tử ăn chơi bây giờ đã trở thành một doanh nhân đứng đắn, thậm chí nét mặt cũng không còn vẻ ngông nghênh nữa, nhìn kĩ còn có thể thấy một sự trông đợi và sốt ruột, tất cả những điều ấy khiến Lâm Kính Trạch trông còn quyến rũ hơn bình thường gấp tay nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ có hai phút trôi qua, Lâm Kính Trạch lại cầm tách trà lên nhấp một giác, Lâm Kính Trạch lại cầm tờ lí lịch lên xem, ánh mắt cứ lưu luyến nhìn vào tấm ảnh thẻ trên đó Có lẽ đã bốn năm rồi, mình đã bốn năm không gặp cô ấy rồi, không biết cô ấy bây giờ có thay đổi một hơi thật sâu để lấy lại tâm trạng bình tĩnh, Lâm Kính Trạch đặt tờ lí lịch xuống rồi nhấc điện thoại lên gọi “Anh mau vào văn phòng tổng tài ngay cho tôi!”Nói xong, Lâm Kính Trạch liền cúp máy, chưa đầy một phút sau, trợ lí của Lâm Kính Trạch đã thở phì phò chạy đến “Lâm tổng, anh… anh tìm tôi có chuyện gì?”“Không phải đã nói giờ phỏng vấn là tám giờ rưỡi sao? Tại sao bây giờ tám rưỡi rồi mà cô ấy còn chưa đến?” Lâm Kính Trạch khó chịu nhìn trợ lí của Lâm Kính Trạch chỉ nghe anh nói đến “cô ấy”, nhất thời không hiểu, nghĩ ngợi một lúc mới hiểu ra, thì ra người mà Lâm tổng đang hỏi là người sẽ đến phỏng vấn hôm nay!Anh ta liền uất ức nói “Lâm tổng, anh quên rồi sao? Hôm qua tôi có bàn với anh về thời gian phỏng vấn, tôi định sắp xếp là tám giờ rưỡi, nhưng anh lại bảo tám rưỡi là giờ cao điểm, không muốn cô ấy bị tắc đường dẫn đến tâm trạng không vui, thế nên đã đổi giờ phỏng vấn lại thành chín giờ rồi.”“Thế à?” Lâm Kính Trạch hỏi lại.“Lẽ nào không phải?” Trợ lí trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn không ngờ, một người có trí nhớ tốt gấp vạn lần anh ta như Lâm tổng mà bây giờ lại quên mất chuyện đã bàn suốt hai tiếng đồng hồ hôm qua!“Ừ…” Lâm Kính Trạch trầm ngâm một lát, sau đó mới nhớ lại, hình như đúng là như anh lại nhìn đồng hồ, thấy còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa.“Thôi được rồi!” Lâm Kính Trạch khó chịu phẩy tay, bước đến ngồi xuống cái ghế da của mình rồi quay lưng lại với trợ lí nói “Vậy anh ra ngoài trước đi.”“Vâng.” Trợ lí gật đầu, lén nhìn sắc mặt Lâm Kính Trạch rồi hơi ngơ ngác bước về phía cửa văn đúng lúc này thì ngoài cửa văn phòng lại chợt vang lên tiếng lí đến ngay trước cửa lập tức mở cửa ra, trông thấy một nhân viên của phòng hành chính chuyên phụ trách việc đón khách đang đứng ở cửa, mỉm cười nói “Lâm tổng có ở đây không? Người hôm qua sắp xếp đến phỏng vấn hiện giờ đã đến rồi.”“À, chuyện này…”Trợ lí còn chưa nói xong thì chợt nghe “xoạt” một tiếng, Lâm Kính Trạch đang ngồi quay lưng trên ghế bỗng đứng phắt dậy rồi bước nhanh ra đưa mắt nhìn, trông thấy bên cạnh nhân viên hành chính kia có một cô gái đang đứng, cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, phía trên là áo khoác tay dài lịch sự, phía dưới là chiếc váy dài tinh tế, phối thêm đôi giày cao gót màu đen cùng với hoa tai và vòng cổ trân châu trắng, toát ra một cảm giác thanh tao.“Sở Hà…” Lâm Kính Trạch mấp máy môi, đã bao nhiêu năm rồi, nhưng khi gặp lại Thẩm Sở Hà thì anh vẫn cứ ngẩn ngơ như Sở Hà trông thấy Lâm Kính Trạch, đôi mắt to tròn lập tức tràn ngập niềm vui “Anh Lâm!”Ba phút sau…Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại Lâm Kính Trạch và Thẩm Sở Sở Hà cầm cốc cà phê mà trợ lí vừa bưng vào, nhấp một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch đang rất không tự nhiên rồi hỏi “Sao vậy, anh Lâm, anh vẫn chưa tha thứ cho em sao?”“Sao có thể chứ?” Lâm Kính Trạch trả lời rất lớn tiếng, rồi sau đó nhận ra mình có hơi kích động bèn hạ giọng xuống, “Sao có thể chứ? Sở Hà, anh trước nay chưa bao giờ trách em cả.”“Vậy tốt quá.” Thẩm Sở Hà thở phào nhẹ nhõm, gương mặt ánh lên nụ cười dịu dàng, “Lúc ấy em còn bé, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, cũng may anh Lâm không so đo với em.”Lâm Kính Trạch cũng cười đầy cảm khái với Thẩm Sở Hà, chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu ấy, Lâm Kính Trạch còn chưa đến làm ăn ở thành phố H, anh vẫn đang học thạc sĩ, chuyên ngành quản lí nghiệp vụ và thiết kế trang hướng dẫn cho Lâm Kính Trạch khi ấy chính là bố của Thẩm Sở Hà Giáo sư sư Thẩm này là một nhà nghệ thuật, khi Thẩm Sở Hà vào cấp hai thì ông li hôn với mẹ của cô, sau đó lại kết hôn với một học trò của mình, nói cô học trò đó mới là tình yêu đích thực của của Thẩm Sở Hà rất đau lòng, sau khi li hôn đã giao Thẩm Sở Hà lại cho bố cô rồi một mình bỏ ra nước đó về sau, Thẩm Sở Hà sống chung với giáo sư Thẩm và mẹ Thẩm Sở Hà vào cấp ba đã không học tại trường trung học ở thành phố của họ mà thi vào một trường trung học ở thành phố H, Lâm Kính Trạch thời gian này trong lúc nghỉ hè đã quen Thẩm Sở ấy, Lâm Kính Trạch lái chiếc xe sang của mình, xách theo một đống quà cáp đến nhà của giáo sư điều khác biệt là, hôm nay người ra mở cửa cho anh không phải là vợ của thầy mà lại là một cô gái trẻ có mái tóc đen dài, mặc bộ váy trắng tinh, cô có đôi mắt to tròn và bờ mi quyến rũ, hai má ửng hồng theo kiểu chỉ có thiếu nữ mới Lâm Kính Trạch đã từng gặp rất nhiều người đẹp, nhưng cô bé Thẩm Sở Hà khi ấy lại toát ra một khí chất thiếu nữ dịu dàng, độc nhất vô lúc Lâm Kính Trạch đang ngẩn người thì bỗng có một giọng cười yêu kiều vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh quay sang thì trông thấy mẹ kế của Thẩm Sở Hà đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ rượu, đung đưa người đi đến trước mặt hai người Sở Hà vừa nãy còn tươi cười, lúc này đây lập tức trở nên sợ sệt, cô vội vàng lùi lại một bước, tự giác nhường đường cho mẹ kế của Thẩm Sở Hà giống như không hề trông thấy cô, cứ đi thẳng đến trước mặt Lâm Kính Trạch rồi đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm quà của anh, sau đó cười nói “Trời ơi, Kính Trạch, đến thôi là được rồi, sao còn mang quà cáp theo làm gì?”Lâm Kính Trạch hơi ngượng ngùng rụt tay lại, sau đó lại quay sang nhìn Thẩm Sở Sở Hà lại như không nhìn thấy gì cả, vẫn cứ cúi đầu, không dám nhìn hai người họ.“Ha ha, em nghe nói giáo sư dạo này không khỏe, thế nên đã mua một ít đồ bổ đến tặng cho thầy.” Lâm Kính Trạch giải thích.“Kính Trạch đúng là có lòng!” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà đưa bàn tay thon thả lên vén tóc mai, cứ cười tít mắt mà nhìn Lâm Kính Trạch, “Ông Thẩm nhà cô có một học trò hiểu chuyện như em, đúng là có phúc mà.”“Chậc…” Lâm Kính Trạch gượng cười, anh cảm thấy không biết từ lúc nào, người vợ của thầy trước mặt hình như càng lúc càng nhiệt tình với anh, thậm chí nhiệt tình đến mức có hơi lố. Ầm...Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, giữa bầu trời tối đen như mực chợt có một luồng sét xuất hiện, tỏa ánh sáng chói lòa soi sáng cả thế giới, rồi lại mau chóng tan biến vào màn đêm vô tận. Từng giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, tí ta tí tách rơi vào trong cửa sổ biệt thự, từ từ khiến căn phòng thấm ướt.“Cô rốt cuộc muốn gì?” Cố Thiên Tuấn nói bằng giọng say rượu đầy khó chịu, thân hình cao lớn của anh không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đẩy An Nhiên áp sát vào bức tường bằng đá hoa cương đắt tiền, hai bàn tay lực lưỡng như muốn bóp nát bờ vai gầy của sao người phụ nữ này lại cứng đầu như thế? Anh trước nay chưa từng yêu cô, từ năm đầu tiên kết hôn cho đến tận bây giờ, anh chưa từng chạm vào cô một lần nào, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao?“Em muốn anh!” An Nhiên gào lên tức tưởi, ngẩng nhìn Cố Thiên Tuấn bằng gương mặt đẫm nước mắt, “Thiên Tuấn, em muốn anh, em chỉ muốn anh thôi!”“Muốn tôi đúng không?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn nhìn An Nhiên tỏa ra một sự lạnh lùng đến đáng sợ, “Được, tôi cho cô! Cho đến khi cô không muốn nữa mới thôi!”Vừa dứt lời, đôi tay to lớn của Cố Thiên Tuấn nhanh như cắt vươn ra xé toạc bộ áo ngủ bằng lụa của An thể An Nhiên ngay lập tức phơi bày ra giữa bầu không khí ẩm ướt, tấm lưng trần bị Cố Thiên Tuấn mạnh bạo áp chặt vào bức tường lạnh lẽo, An Nhiên điên cuồng lắc đầu gào khóc “Thiên Tuấn, sao anh lại làm thế này với em?”“Đây không phải điều cô muốn sao?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn sắc bén như một lưỡi dao, vừa căm phẫn nhìn cô vừa mạnh bạo xâm chiếm cơ thể cô.“Ưm...” An Nhiên cảm thấy cơ thể đau như bị xé ra, cô vươn tay cố đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, nhưng hoàn toàn vô ích.“Không phải cô nói là muốn tôi sao?” Cố Thiên Tuấn ép chặt An Nhiên vào tường, động tác vẫn liên tục, sự chống cự của cô khiến một người đang có hơi men trong người như anh càng thêm điên cuồng.“Tại sao... tại sao lại làm thế này với tôi?” An Nhiên nhìn Cố Thiên Tuấn lúc này như đã thành một người xa lạ, không vùng vẫy nữa. Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã Nhiên thật sự không thể ngờ, vào đúng hôm cô tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi, người chồng kết hôn một năm lại cho cô một món quà tốt nghiệp như thế này!Trước đây, Cố Thiên Tuấn vốn chỉ lạnh lùng với cô chứ không hề giống như hôm nay, giày vò cô hệt như một con quỷ thế này.“Tại sao... tại sao...?” An Nhiên thẫn thờ nhìn cây đèn pha lê lớn trong phòng ngủ, liên tục lẩm bẩm câu Cố Thiên Tuấn không trả lời, chỉ tiếp tục mạnh bạo xâm chiếm cơ thể cô, sự thô bạo của anh gần như khiến An Nhiên muốn ngất đi, cô không thể tưởng tượng được sự thân mật mà cô mong chờ bấy lâu nay lại có thể như thế này!Không biết là bao lâu, Cố Thiên Tuấn sau khi trút ra mấy lượt vào người cô cuối cùng cũng chịu dừng lại. Sau khi nghe điện thoại của một người phụ nữ, anh bỏ đi không chút do dự. Còn An Nhiên nằm lại trên giường, giương ánh mắt thẫn thờ nhìn vào không khí, nước mắt lúc này cũng đã cạn Nhiên lúc này cuối cùng cũng đành phải thừa nhận, Cố Thiên Tuấn chưa bao giờ yêu cô cả, trước đây anh lấy cô hoàn toàn là vì muốn được điều hành công ty của bố, đuổi người mẹ kế thâm hiểm và người em trai cùng cha khác mẹ vừa mới tốt nghiệp cấp ba giờ, anh đã thành công rồi, thế nên anh không cần cô nữa. Trái tim An Nhiên lúc này đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, hệt như mình không còn gì Nhiên đờ đẫn ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy tờ đơn li hôn đặt ở đầu giường rồi khẽ đưa cánh tay mảnh khảnh cầm tờ giấy ấy đơn li hôn viết rất rõ ràng, chủ yếu là về các vấn đề phân chia tài sản, Cố Thiên Tuấn không hề do dự mà để lại cho An Nhiên tất cả những gì cô đáng được thấy những điều ấy, An Nhiên chỉ biết cười đau khổ, nếu cô chỉ quan tâm đến tài sản thì trong lòng lúc này đâu có đau thế Nhiên cầm bút lên, trải tờ đơn ngay ngắn trên bàn, nhìn tờ đơn giấy trắng mực đen có hiệu lực pháp luật rành rành ấy rồi kí tên mình tờ đơn đi, An Nhiên thậm chí chẳng thèm nhìn tờ chi phiếu, cứ thế bước chân trần ra khỏi phòng ngủ...**Bốn năm sau...Tại biệt thự nhà họ Lâm, bên trong bức tường biệt thự làm bằng đá hoa cương bóng loáng như gương, từng dãy bàn tiệc được phủ vải đỏ với các món sơn hào hải vị đang được xếp ngay ngắn. Những người khách bước vào đều là những người giàu có hoặc nổi tiếng trong giới kinh doanh, họ đang nói cười vui vẻ, trò chuyện hàn Nhiên lúc này đã đổi tên thành An Điềm, hôm nay cô mặc một bộ váy dài hở ngực màu trắng, phần hông được khoét lỗ, nối lại bằng những sợi khóa kim loại nhỏ, phần váy phủ đầu gối có thêu hoa văn tinh xảo, màu sắc nhã nhặn khiến cô trông như vừa từ một vườn hoa bước ra, một cánh tay nhấc lên cũng toát ra vẻ nho nhã và ngọt Điềm cầm li rượu nhìn sự hào hoa của những người khách ra vào buổi tiệc, trong lòng có hơi kích nay là sinh nhật của Lâm Kính Trạch, con trai của một ông trùm của giới kinh doanh trang hay công ty thời trang Tô Thị mà An Điềm đang làm việc đang có ý muốn hợp tác với công ty Lâm Thị, An Điềm là nhân viên của Tô Thị nên có vinh dự được cùng phó tổng giám đốc Tô Thị tham gia buổi tiệc đầu, vốn chỉ là một nhà thiết kế mới được điều đến nên An Điềm không hề có tư cách tham gia một buổi tiệc sang trọng thế tác phẩm của An Điềm lại được tổng giám đốc Tô mới nhậm chức để mắt đến, thế nên đã đích thân điều cô từ công ty con ở thành phố S về làm việc tại tổng công ty ở thành phố H, chờ sau khi cô xong kì thực tập sẽ giao cho chức vụ quan trọng. Bốn năm trước, sau khi kí lên tờ đơn li hôn với Cố Thiên Tuấn, cô đã rời khỏi thành phố H để đến thành phố S, ở đó, cô dựa vào năng lực của mình mà tự nuôi sống bản thân và con trai An đây, để thực hiện ước mơ của mình, cũng là để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cô lại một lần nữa quay về thành phố đến đây, ánh mắt An Điềm chợt tối sầm lại Thành phố H có người đó, Cố Thiên này, điều mà An Điềm sợ nhất chính là người đó sẽ cướp đi con trai của dù không hay đọc tin tức, nhưng An Điềm cũng biết, bốn năm trước, sau khi li hôn với cô, Cố Thiên Tuấn đã giương cờ gióng trống lấy về người vợ hiện tại của anh là Chu Mộng nhưng, thiên đạo quả có luân hồi, ông trời không bao giờ tha cho ai cả, Cố Thiên Tuấn bây giờ tuy có tiền có thế lại có người vợ mà mình yêu thương, nhưng vợ anh bao nhiêu năm nay lại không thể có thai, hai người họ đến tận bây giờ vẫn chưa có đứa con nên An Điềm rất lo, nếu Cố Thiên Tuấn biết được sự tồn tại của An An thì liệu có cùng người phụ nữ đó đến giành con trai với cô không?Tuyệt đối không được!An Điềm nhíu chặt đôi mày xinh đẹp của mình, cô tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra, con trai An An chính là tất cả của cô, không ai được phép cướp ra khỏi tay cô!An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân không nghĩ lung tung nữa, thành phố H lớn thế này, sao có thể dễ dàng gặp lại anh ta chứ?“An Điềm, sao còn đứng ở đó? Mau theo tôi đến chào hỏi tổng giám đốc của các công ty nào!” Phó tổng Hồ thấy An Điềm cứ đứng ngẩn ngơ thì liền bước đến bên cạnh cô hối thúc.“Vâng, tôi sẽ đi ngay!” An Điềm vội vã gật đầu rồi bước theo sau phó tổng tổng Hồ nhìn dáng vẻ xinh đẹp của An Điềm một lúc rồi quay lưng bước về phía các ông chủ đang nói cười, còn An Điềm thì liền cố nở một nụ cười thật ngọt ngào rồi bước theo.“Chào Vương tổng, lâu rồi không gặp!” Gương mặt phó tổng Hồ nở nụ cười hồ hởi, cùng cụng li với Vương tổng, một người có gương mặt phệ.“Ừ.” Vương tổng nhếch mép đáp lại phó tổng Hồ, cũng có thể xem hành động ấy là một nụ cười, sau đó ánh mắt ông ta lập tức di chuyển nhìn về phía An váy hở ngực khiến đôi vai mảnh khảnh của An Điềm lộ ra hoàn toàn, bờ xương quai xanh xinh đẹp càng nổi bật hơn, không những thế, An Điềm còn có một đôi mắt bồ câu sáng rực, chỉ cần cười nhẹ thì sẽ lập tức khiến người ta không thể rời mắt, cộng thêm sống mũi cao thẳng tắp và bờ môi mềm căng bóng khiến gương mặt cô trông rất hoàn hảo, thu hút ánh nhìn của mọi mắt Vương tổng lập tức sáng lên, chủ động hỏi phó tổng Hồ “Phó tổng Hồ, cô gái này là...” Cùng đọc truyện Vợ Cũ Quay Lại Tổng Tài Biết Sai của tác giả Vô Danh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại HĐ,Ngôn Tình,Ngược Trước Sủng Sau,HETrong cuộc sống này có rất nhiều việc xảy ra rồi dù có hồi hận liệu có làm lại được. Cũng như vào bốn năm trước cô bị chính người chồng cô yêu thương lợi dụng mình còn tàn nhẫn bỏ rơi đó cô lựa chọn con đường đi khỏi cuộc sống hôn nhâm âm u đó để rồi bốn năm sau, cô lại dắt đứa con đáng yêu quay về, trừng phạt người chồng khốn kiếp, đấu với ả tình nhân, rồi vô tình phát hiện ra một bí mật động trời. Cuối cùng, người chồng tổng tài kiêu ngạo trước nay chưa bao giờ cúi đầu giờ hối hận nói rằng Anh sai rồi, em quay về đi được không? Cô trả lời Anh nói cái gì? Nói to lên, tôi nghe không rõ!

vợ cũ quay lại tổng tài biết sai